Tuyết phủ kín mặt đất khiến cảnh vật lúc này chỉ là một màu trắng xóa. Những bông tuyết không
ngừng theo gió tung bay thổi vào không gian càng thêm giá lạnh. Dưới thời tiết này rất ít ai rời khỏi gia đình ấm áp mà
ra ngoài.
Nhưng từ phương xa đột nhiên vài đạo thân ảnh nhanh chóng tiến tới nơi này, tuyết cho dù phủ kín đất trời cũng không
ngăn được bước chân của họ. Một bạch mã thần tuấn dị thường đạp tuyết mà đi, mặc dù dưới tuyết phủ dày như vậy, bình
thường chỉ cần đạp nhẹ cũng lún sâu nửa chân. Bất quá bốn vó trắng như tuyết của đầu bạch mã này đạp trên mặt tuyết
cũng như trên đất bằng, thậm chí cả một chút dấu vết mờ nhạt cũng không để lại.
Trên lưng bạch mã là bốn người theo sát. Bọn họ chính là đám người Hạ Nhất Minh, sau khi rời khỏi Tiên đảo khí hậu ấm
áp như mùa xuân, càng lúc về gần Tây Bắc không ngờ thời tiết nơi đây lại càng lạnh giá như vậy. Đám người Hạ Nhất Minh
dĩ nhiên không quan tâm tới thay đổi thời tiết nhưng Hoắc Đông Thành dĩ nhiên là không chịu được. Tu vi nội kình của
hắn mới chỉ đạt tới ngũ tầng, còn xa mới đạt tới cảnh giới như các vị tôn giả. Quan trọng hơn là từ nhỏ hắn lớn lên
trên Bồng Lai tiên đảo, địa phương giá lạnh như vậy dĩ nhiên là trong thời gian ngắn khó có thể thích nghi.
Sở Hao Châu ở một bên dùng ánh mắt lạnh lẽo quan sát, mặc dù đối với hoắc Đông Thành lão làm bộ không để ý nhưng hành
trình mỗi ngày đều khống chế tới cực hạn của hắn. Sau mấy ngày, hoắc Đông Thành rốt cuộc ngã bệnh. Nhưng cho dù như thế
hắn vẫn cắn răng chịu đựng, thậm chí bước đi còn gian nan nhưng chưa từng oán giận hay mở miệng kêu than.
Hạ Nhất Minh mở miệng nói vài câu, nhưng Sở Hao Châu không chút thay đổi, nói lại. Nếu chỉ chút đau khổ ấy mà không
chịu được ngày sau sao có thể thành công. Không chỉ có Sở Hao Châu mà ngay cả Kim Chiến Dịch cũng nói vậy. Gã nói, bản
thân gã trước khi tấn giai Tiên thiên tu luyện so với Hoắc Đông Thành còn gian nan hơn gấp bội. Nếu không như thế gã
cũng không có khả năng đạt được tu vi như hôm nay.
Hạ Nhất Minh nghe tới đó không khỏi lạnh lẽo toàn thân. Hắn căn bản không tưởng tượng ra phương thức tu luyện gian khổ
gấp nhiều lần kia là thứ gì? Nếu là người bình thường chịu đựng hành hạ như vậy, chỉ e chưa tu luyện tới Tiên thiên đã
gặp Diêm vương rồi. Bất quá khi Sở Hao Châu cho Hoắc Đông Thành phục dụng tinh lực kim đan Hạ Nhất Minh mới hiểu ra. Có
lẽ chỉ có ở các đại môn phái tu luyện gian khổ như vậy cuối cùng mới đạt được thành tựu nổi bật mà thôi. Cũng may lúc
này đã sắp tiến vào Thái Thương huyện, Sở Hao Châu từ bi hơn mà cho Hoắc Đông Thành cỡi ngựa đi theo.
Về phần Độc giác mã lôi điện, có lẽ cũng vì thông cảm cho Hoắc Đông Thành nên không có chút phản đối nào, điều này
khiến Hạ Nhất Minh vô cùng thắc mắc. Nhìn xa xa, trong thế giới tuyết trắng xuất hiện một kiến trúc quen thuộc, tâm
trạng Hạ Nhất Minh kích động kích liệt.
Làm gì còn có vẻ nào là một vị Tôn giả khiến người người kính sợ, hắn chỉ là một thiếu niên xa nhà ba năm lúc này trở
lại. Mắt thấy gia hương tâm tình sao có thể bình tĩnh được nữa?
- Thật lớn...
Kim Chiến Dịch cười ha ha nói:
- Tới Tây Bắc mấy lần, đây là lần đầu tiên ta gặp được trận tuyết lớn như vậy.
Sở Hao Châu đồng cảm gật đầu nói:
- Không sai. Lão phu cũng lần đầu tiên chứng kiến một nơi tại Tây Bắc tuyết lớn như vậy. Nếu không phải xác định đây là
nhà Hạ lão đệ, lão phu còn tưởng chúng ta đi nhầm tới Bắc Cương băng thiên tuyết địa rồi chứ.
Hạ Nhất Minh chân mày khẽ nhíu, lập tức nghĩ tới Lê Minh Huyên cùng Viên Lễ Huân đang tại Bắc Cương xa xôi kia. Sau khi
từ biệt, thoáng chốc mấy năm, bản thân hắn đã tiến giai tôn giả, không biết nàng tại Bắc cương có tốt không?
Bọn họ tiếp tục tiến tới, xung quanh thân thể họ như có một lực lượng vô hình khiến không bông tuyết nào có thể bám
vào. Không chỉ có đám người Hạ Nhất Minh, ngay cả bảo trư cùng lôi diện cũng vậy.
Lôi điện là thánh thú cường đại, có làm được điều này cũng không lạ. Bất quá bảo trư trong lời Hạ Nhất Minh chẳng qua
có dị năng truy tìm bảo vật mà thôi. Tán dương vài câu sau đó ném nó cho Bách Linh Bát. Còn Bách Linh Bát càng khoa
trương hơn. Thân thể gã như động không đáy, bao nhiêu tuyết rơi trên người đều bị gã hấp thu sạch sẽ. Chuyện quỷ dị này
khiến Sở Hao Châu cùng Kim Chiến Dịch không khỏi phát lạnh. Cả hai thầm nghĩ, vị ngũ khí tôn giả kỳ quái này, quả nhiên
không thể lấy ánh mắt bình thường mà quan sát.
Sau khi tiến vào Thái thương huyện, từng bông tuyết trên đầu rơi chậm lại. Mặc dù còn vài bông tuyết bay xuống nhưng
căn bản không chút nào ảnh hưởng tới tầm mắt nữa. Sở Hao Châu cùng Kim Chiến Dịch sợ hãi than trong lòng, sự việc như
vậy bọn họ chưa từng gặp được.
Càng tới gần hạ gia trang, trong lòng Hạ Nhất Minh càng kích động nhưng bước chân không ngờ chậm lại. Dường như cảm
nhận được tâm tình của Hạ Nhất Minh, Sở Hao Châu cùng Kim Chiến Dịch nhìn nhau, bọn họ không thúc giục mà lẳng lặng đi
cạnh hắn quan sát phong cảnh nơi đây.
Hai tai Hạ Nhất Minh run lên, gương mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Phía trước truyền tới âm thanh ồn ào, hắn chỉ nghe tiếng
cũng biết ở đó có ít nhất hơn trăm người đang dọn tuyết trên đường. Việc này khi còn bé Hạ Nhất Minh cũng tham gia
không ít, bất quá theo tuổi tác cùng tu vi tăng cao hắn đã hoàn toàn xa rời nó.
Kim Chiến Dịch khẽ nói:
- Hạ huynh đệ. Bọn họ biết ngươi trở về sao?
Gã từng tới Hạ gia trang một lần, đại khái đã hiểu rõ thực lực trong trang. Cũng biết hạ gia trang không có khả năng
phái một đội ngũ trăm người ra đường dọn tuyết.
Hạ Nhất Minh mờ mịt lắc đầu nói:
- Kim huynh. Chúng ta cùng đi lâu như vậy chưa từng tách ra. Tiểu đệ sao có khả năng thông báo cho bọn họ biết chứ?
Kim Chiến Dịch nhún vai nói: